Chủ nhật tuần trước giao lưu ở Pico Plaza, mình ấn tượng nhất một độc giả nữ dắt đứa con đầu lòng một tuổi rưỡi đến, tất nhiên mẹ là độc giả của Trang Hạ, còn con thì là tín đồ của bóng bay. Vì thế, khi mình cầm Galaxy Note 8 và chia đôi màn hình với sự giúp đỡ của hẳn một anh kỹ sư đẹp trai của Microsoft Việt Nam, thì độc giả ấy mấy lần muốn tham gia gắp thăm, giao lưu nhưng con... đòi quậy. Mình phải nói với ban tổ chức lưu ý chăm sóc người phụ nữ trẻ. Vì thế, phần quà thứ ba của Trang Hạ dành cho độc giả, rất nhiều cánh tay giơ lên nhưng mic đã được chuyển cho độc giả nữ ấy. Quà chỉ là một bình nước cao cấp, nhưng các bạn dưới sân khấu đều rất thích. Hai mẹ con vui vẻ cầm bình nước và bóng bay đi về!
Mình nghĩ mãi về hình ảnh ấy. Thường những người mẹ sẽ hi sinh rất nhiều cho con, dễ thấy nhất là vòng eo to ra, ngực chảy xuống, xương sống cong, cúi sẽ đau lưng, bận bịu đón con ở nhà trẻ, cáu gắt quát nạt khi con quấy, thì thầm gọi điện cho bạn gái kể về tính xấu của ông xã, cảm thấy thương bà ngoại hơn bao giờ hết kể từ khi cất bước đi lấy chồng...
Nhưng cũng có những sự hi sinh cho con không để lại dấu vết. Như mẹ lùi lại một bước giữa đám đông chen lấn, như sẵn sàng ôm con đứng ra bên lề một cuộc vui, dù mẹ đã cố gắng thu xếp để làm sao đến được cuộc vui đó, như hôm đó, ở dưới sân khấu...
Nếu lên lịch thời gian một ngày của một người mẹ, chắc chắn sẽ thấy, phần lớn là để kiếm tiền (tiền nuôi con quan trọng hơn nuôi mình), chăm sóc gia đình (chăm sóc con trước và thời gian nếu còn lại mới chăm sóc mình), nghỉ ngơi (thường là vào sau khi con đã ngủ). Có gì sai không? Yêu thương thì có bao giờ sai! Nhưng có gì phải nuối tiếc không? Có, nuối tiếc một ngày không thể có nhiều hơn 24 giờ. Đa số chúng ta không thể như cái màn hình tôi đang cầm trên tay, chia đôi ra vừa làm việc kiếm tiền nửa bên này, vừa giải trí phim ảnh nhạc nhẽo nửa kia. Chúng ta luôn có những trách nhiệm khiến mệt mỏi, những dự định chưa kịp làm, sách đọc dở chưa xong, quần áo lỗi mùa chưa kịp cất, căn phòng chưa dọn, e-mail chưa trả lời, những hẹn gặp bị đến muộn...
Giá như những người phụ nữ nghĩ rằng, thực ra mình không cần phải làm mẹ suốt 24 tiếng! Mình có thể vào một giờ nhất định trong ngày, tuyên bố, mẹ đã hết giờ làm mẹ, bây giờ cho mẹ nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, các con và bố tự thu xếp để... chăm sóc lại mẹ! Vì mẹ cũng cần được yêu như mẹ yêu, và cũng cần giờ giải lao giữa 24 tiếng làm mẹ chứ! Nếu ta không thể chia đôi nửa người làm việc, nửa người nghỉ ngơi, thì ta có thể thu xếp để chia lại thời gian lần lượt trong ngày.
Hy vọng độc giả của tôi khi ấy sẽ rót tách trà trái cây của chính mình để uống, từ món quà của Trang Hạ, chứ không phải, lúc đó món quà đang bị hy sinh để ai đó trong gia đình sử dụng làm một việc gì đó.